Thư từ Donbass: Lugansk - Ngày tháng không nước, điện, nến và pin
https://baotintucnhanh.blogspot.com/2015/05/thu-tu-donbass-lugansk-ngay-thang-khong-nuoc-dien-nen-va-pin.html
Đối với một số người, có những thứ khác thậm chí còn khó khăn hơn để từ bỏ so với bánh mì. Thuốc lá. Ít nhất, thuốc lá giúp quên cơn đói và cảm giác thèm ăn.
Lugansk lâm vào hoàn cảnh khó khăn lâu dài trong mùa hè này (năm 2014 - PV) là hoàn toàn có thể đoán trước được.
Chiến tranh nổ ra, thành phố ì ầm trong tiếng đạn pháo. Tất cả những ai có thể chạy trốn khỏi “thành phố của đài phun nước và hoa hồng” đầy thi vị ngày nào đều sẵn sàng bỏ chạy. Những người ở lại Lugansk thì cố gắng tích trữ các mặt hàng thiết yếu nhằm đối phó với tình huống xấu nhất.
Thế nhưng, chẳng bao lâu, mọi người nhanh chóng nhận ra rằng, những thứ mà họ xem như là “sống còn” thực tế không phải là tất cả những gì họ cần lúc này.
Chiến tranh nổ ra, thành phố ì ầm trong tiếng đạn pháo. Tất cả những ai có thể chạy trốn khỏi Lugansk đều sẵn sàng bỏ chạy.
Khi chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh có thể xảy ra, người ta thường chỉ lo lắng sẽ thiếu thực phẩm mà không hề nhận ra rằng mình sẽ thiếu nước. Và khi hết nước, họ nhận thấy xung quanh mình là túi ngũ cốc, thứ mà may mắn lắm họ chỉ có thể ăn được một chút, lúc tốt nhất.
Ngày 31/8, nước ở Lugansk bắt đầu cạn kiệt. Thật đáng lo ngại! Sở dĩ tôi nói ra điều này bởi muốn mọi người có thể hiểu một cách rõ ràng tình hình thực tế nơi đây.
Một số người nghĩ “thiếu thốn” chỉ “tìm đến” nước uống. Họ mua những viên lọc nước với số lượng lớn. Thế nhưng rất nhanh chóng, chẳng còn nước ở Lugansk để mà thả những viên lọc nước này vào! Không có nước uống, không có nước máy, thậm chí cũng chẳng có những vũng nước bên đường (bởi trời chỉ mưa một lần trong tháng Tám)…
Trong những ngày đầu tiên khi Lugansk lâm vào thời kỳ khó khăn lâu dài, chúng tôi có thể vẫn tìm thấy nước khoáng đóng chai tại các cửa hàng. Tuy nhiên sau đó thì nó hoàn toàn biến mất. Thế rồi, hai tuần sau, nước được bán trở lại trên thị trường. Thế nhưng, giá của nó đã được đội lên gấp hai, gấp ba lần.
Rồi nước bắt đầu được phân phát miễn phí trong xe. Miễn phí. 200 - 300 trăm người sẽ xếp hàng để chờ được nhận nước. Ẩu đả. Tiếp tục, một lần nữa, hàng trăm người lại đứng xếp hàng chờ đợi, và lại xảy ra ẩu đả. “Cuộc chiến” sẽ chỉ kết thúc khi những người giám sát hàng người chờ lấy nước nổ súng.
Đối với một số người, có những thứ khác thậm chí còn khó khăn hơn để từ bỏ so với bánh mì. Thuốc lá. Ít nhất, thuốc lá giúp quên cơn đói và cảm giác thèm ăn. Thuốc lá thậm chí còn “biến mất” khỏi Luhansk trước nước đến hai tuần. Những người hút thuốc đã không còn “đếm xỉa” đến thương hiệu và giá cả. Cũng như nước, hàng người đông đúc chen chúc nhau để chờ tới lượt mình. Và “số phận” của thuốc lá cũng chẳng khác gì so với nước.
Một vài tuần sau đó, thuốc lá “nổi bật” trên thị trường chợ đen, với giá cắt cổ giống như nước đóng chai. Đến giữa tháng Bảy, một gói thuốc lá không có đầu lọc có giá 17 hryvnya trên thị trường chợ đen, khoảng 2USD theo tỷ giá khi đó, đã trở lại.
Người tiêu dùng phụ thuộc phần lớn vào tủ lạnh. Họ hăng hái tống đủ thứ vào đó và tưởng rằng với kho dự trữ vậy có thể tồn tại qua khó khăn, thậm chí ngay cả một cuộc chiến tranh nguyên tử. Nhưng trong trường hợp này, họ dường như quên mất rằng, tủ lạnh muốn chạy thì cần có điện.
Lugansk không chỉ lâm vào cảnh thiếu điện, nước, mà cả khí đốt cũng bị cắt giảm. Bức ảnh chụp ngày 03/8/2014 tại thành phố Popasna, khu vực Lugansk. Người phụ nữ này đã phải nhóm chiếc bếp dựng tạm để nấu ăn do hết gas.
Điện đã bị cắt từ 31/7. Chúng tôi không có điện trong gần hai tháng, phải đến giữa tháng Chín. Vào ngày thứ ba (kể từ sau đợt cắt điện), một chiến dịch có tên gọi "loại bỏ thịt hỏng khỏi tủ lạnh của bạn” bắt đầu diễn ra ở Luhansk. Nó được thực hiện trong những căn hộ và cửa hàng vẫn có người ở (hoặc trong trường hợp cửa hàng được bảo vệ).
Một nửa số người dân thành phố đã bỏ chạy, để lại những chiếc tủ lạnh vẫn còn cắm điện. Họ sẽ tiến hành chiến dịch “làm sạch tủ lạnh của bạn” chỉ khi trở về, vào tháng Chín và tháng Mười. Nhiều người đã vứt đi cả tủ lạnh của với thịt thối.
Vậy trong thời điểm này người dân tại Lugansk ăn gì để sống? Hầu như tất cả các cửa hàng đều đóng cửa. Ngoài một số điểm bán hàng trong thành phố, chỉ có một cửa hàng còn hoạt động. Thực phẩm vẫn còn được bán ở đó và ngoài thị trường. Các tiệm bánh làm việc suốt ngày đêm, nhưng vẫn hàng dài những người chờ đợi để mua bánh mì. Mọi người sợ rằng sẽ không đủ. Người cao tuổi bắt đầu xếp hàng từ 5 giờ sáng. May mắn thay, pháo kích thường bắt đầu sau thời điểm đó, sau “thời gian bữa ăn sáng” như người dân nơi đây vẫn hay nói đùa.
Trong thời gian này, nến và pin là rất cần thiết. Tuy nhiên, vào buổi tối, bạn có thể thấy chỉ có hai hoặc ba cửa sổ sáng đèn ở khu dân cư rộng lớn. Nhiều căn hộ đã bị bỏ hoang. Những căn hộ khác có người ở, nhưng nhiều người trong số họ không đủ khả năng để có nến hay pin.
Tôi nguyền rủa bản thân mình rất nhiều vì đã không lắp pin ở đài bán dẫn cũ của mình. Khi đó, tôi nhận ra mình đã sai, tôi không đủ khả năng để mua bốn quả pin (giá cho mỗi quả đã tăng lên 1,30USD). Mùa hè ở Luhansk, một chiếc radio có trị giá hơn 20 chiếc máy tính cộng lại với nhau. Đó là bởi vì đài bán dẫn có thể nhận được nhiều sóng với nhiều thông tin và tin tức hữu ích.
Tôi sẽ ngồi trên ban công vào buổi tối, dưới bầu trời đầy sao trong một thành phố không có đèn, không tiếng ồn, và tôi sẽ lắng các chương trình phát ra từ chiếc đài bán dẫn quý giá đó. Vào buổi sáng, hàng xóm của tôi sẽ yêu cầu tôi lại mở đài vào buổi tối. Và khi đó, họ sẽ lắng nghe từ cửa sổ của mình…
Bức thư trên của Pyotr Ivanov, nhà tâm lý học, sống tại Lugansk nằm trong chuỗi những bức thư từ Donbass đăng trên RL.
Ban biên tập Tintuc.vn lựa chọn và lược dịch bức thư này nhằm muốn cung cấp tới độc giả một phần cuộc sống của người dân Lugansk kể từ khi khu vực này chính thức ly khai khỏi Ukraine vào cuối năm 2014 qua lời kể của chính người dân nơi đây. Tất cả những chi tiết nhạy cảm liên quan đến quan điểm chính trị cá nhân đều đã được lược bỏ.
Nguồn: tintuc.vn